07-02-2015, 11:48 PM
Xin lỗi mọi người , vì bận thi cử nên giờ mới up được chap mới mong mọi người đón đọc nhé !!
CHAPTER 20 : RISE UP
Những tiếng la ó , tiếng binh khí va vào nhau loảng choảng và những âm hồn cứ bay qua bay lại là những dấu hiệu khiến cho bất cứ lữ hành nào đi ngang qua Burial Ground cũng phải tránh xa. Còn ở bên trong bãi chiến trường kia , máu đang tràn lên mặt sân như lũ đổ từ đâu đó về. Xác của những kẻ tử trận cứ đè lên nhau ngày một cao như một lò mổ của tên đồ tể nào đó. Trên bầu trời tối tăm đang đánh sấm huơ sét, Thederal và Asmodeus đang giao chiến kịch liệt với đôi cánh dang rộng của những người đã biết bao thế hệ đầu đội trời mà chân đạp đất. Cả hai người họ không chỉ tung ra những sát chiêu đầy uy lực và đẹp mắt mà còn dùng đến đủ các loại ám khí cấm chỉ để nhanh chóng kết liễu đối phương. Các luồng nội kình đủ sắc màu còn đẹp hơn pháo hoa cứ thi nhau nổ tung tóe khi ấy đã kéo rất nhiều người đến xem , nhưng không ai dám vào vì sợ mùi sát khí đang tỏa ra quá nặng bên trong cái nghĩa trang bị coi là quỉ ám này.
Trong lúc ấy, ở mặt trận phía dưới, Zack đang cùng các chiến binh dũng cảm kiên cường chống lại đám thây ma thối rữa đang lao tới ngày một đông. Zack bị thương nhẹ ở vai, nhưng nhát kiếm không quá sâu, nên cậu vẫn có thể cố nén đau, nhặt lấy đôi song đao của một đấu sĩ người Ấn Độ vừa ngã xuống gần đó . Với một nửa dòng máu của một sát thủ đang chảy trong người , cậu ta dễ dàng làm quen với đôi song đao rồi thuần thục sử dụng món vũ khí này để chém bay đầu một đám thây ma đang hung hãn lao tới chỉ với một nhát chém rất ngọt. Trên mỗi bước đường của Zack, nếu không phải một người của ta thì cũng là một kẻ địch ngã xuống. Lúc này Zack không còn cảm nhận được vết thương của mình đang nằm ở đâu nữa. Những cảm giác trong con người cậu ta đã ngủ yên để nhường chỗ cho một thứ cảm xúc giết chóc , hoang dã và tiêu cực vốn đã ẩn mình trong con người ấy biết bao lâu nay. Tuy những gì người ta có thể thấy lúc ấy là một chàng trai đang cầm chắc đôi song đao, vùng vẫy tung hoành khắp chiến trường loang lổ máu và tiếng kêu la, nhưng thực sự bên trong đó là một cậu nhóc đang khóc thét và co rúm trong một góc tối nào đó vì sợ. Dù đã 17 tuổi - cái tuổi mà những người trẻ tuổi đã mọc cánh chỉ đợi ngày bật lên không trung - thì cậu trai ấy vẫn không dám xuống nhà một mình vào buổi đêm khi đồng hồ đã điểm 11 tiếng chuông. Vậy thì nói gì đến một bãi chiến trường đang ngổn ngang máu và nước mắt ? Sinh ra và lớn lên trong một thế giới được tạm coi là an toàn, con người ta khó mà hiểu được chiến tranh đem lại những mất mát và đau thương lớn đến như thế nào. Đặc biệt với một anh " con trai của mẹ " đã quen với sự bao bọc của gia đình, hai từ ấy thật quá sức đối với những sợi dây thần kinh non nớt của cậu ta. Nhưng cái hồi ở Den Of Evil đã để lại cho Zack một bài học quí giá : " Thà chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để nắm lấy chút cơ hội sống nhỏ nhoi còn hơn buông tay đầu hàng để bỏ mạng nơi đất khách ". Từ lúc bước vào cuộc chiến này, bản thân cậu ta vẫn không thôi tự vấn mình về những gì đã xảy ra ở miền đất lạnh giá thiếu tình người kia. Nếu không phải vì sự sợ sệt và thiếu tự tin của Zack, chắc có lẽ Túc đã không phải lấy chính tính mạng mình để bù lại những mất mát ấy. Để rồi khi nhìn lại những cảnh chém giết đang diễn ra trước mặt mình, chàng trai ấy lại nhớ về những giây phút gian khổ ở cái nhà tù lạnh toát kia. Những hình ảnh đau thương mà nghĩa tình cứ lần lượt hiện về trong tâm trí khiến Zack cáu đến phát điên. Cậu muốn chôn vùi quá khứ để tiếp tục bước tiếp với thực tại, nhưng quá khứ như muốn lôi cậu ta quay trở lại với những tàn dư của sự khốn khổ trong tầm hồn của con người vốn đã bị hổng một lỗ rất lớn ấy. Sự giằng co giữa thực tại và quá khứ đã đẩy cậu ta đi quá giới hạn chịu đựng của một cậu nhóc 17 tuổi. Đôi song đao sắc lạnh sặc mùi sát khí nay lại cháy bùng lên với ngọn lửa hừng hực đang ngày một lớn dần lên trong lòng Zack. Những đường đao lúc ấy không chỉ nhanh mà con hoa mĩ như hai con rồng lửa đang quần đảo giữa một biển máu ác liệt vậy. Đám thây ma thấy vậy cũng phải xúi nhau lùi lại. Vào cái thời điểm khốc liệt ấy , người ta không còn thấy đôi mắt của một kẻ đáng thương chỉ chờ để bị bắt nạt nữa. Ấy là một ngọn lửa hoang tàn đang kêu gào để được thoát ra khỏi cơ thể chỉ biết nín nhịn kia. Cục diện có thể đang nghiêng về những chàng trai được coi là trụ cột của thế giới. Nhưng đối với một kẻ đa đoan như thần số phận, sẽ không bao giờ trận đấu cờ một người của ông ta lại có cái kết đơn giản đến như thế. Quân tốt trắng có thể thăng lên quân tượng để quần đảo tứ phía của bàn cờ. Nhưng liệu quân Hậu đen có để nó tự tung tự tác như thế ? Một cái bóng màu đỏ rực chạy vọt qua bất ngờ khiến Zack không kịp phản ứng trước một đòn giáng thẳng vào lồng ngực, nhanh đến mức cậu ta không thể nhận ra cái gì đã đánh mình nữa. Lúc ấy , thứ cảm nhận duy nhất còn lại trong đầu cậu ta là vết thương đang rỉ máu ở bả vai, cộng thêm vài đốt xương ở lồng ngực đã gãy nát. Zack định chống tay xuống đất để bật người dậy thì một bàn chân đi đôi ủng màu huyết dụ đã ngay lập tức đạp dí đầu cậu ta xuống bãi bùn trước mặt
- Hừ ! - Blood Raven cắm liền thanh katana vào lưng Zack , xuyên qua người cắm xuống đất để cậu ta khỏi đứng dậy - Cái hạng quỉ không ra quỉ , thần không ra thần mà người không ra người như ngươi chỉ đáng như thế này mà thôi ! Con nhóc kia nói quả thật không sai, ngươi chỉ là một con vi khuẩn không bào không hơn không kém. Giẫm lên ngươi chỉ làm bẩn đôi ủng đẹp đẽ của. Đây mới là nơi mà ngươi thuộc về đấy ! Bỏ cái mộng làm người hùng đi ! Nghe chưa ?
Dù đang ngập mặt trong đống bùn hôi tanh mùi máu, nhưng Zack vẫn có thể nghe thấy được những lời lẽ cay độc như những mũi tên bắn xuyên qua màng nhĩ để vào thẳng tâm can của chàng trai đang bị bùn và máu sộc lên mũi. Cậu cố cựa quậy người để tìm cách bật dậy như con mồi đang giãy dụa trong những giây phút cuối cùng trước khi trở thành mồi cho kẻ đi săn. Bàn tay của cậu ta cứ nắm chặt lại, cào lên nên đất hoen ố, tay run run theo đúng cái bản chất của một kẻ yếu đuối bất lực trong việc bảo vệ chính bản thân mình. Tình thế từ lúc ấy đã thay đổi hoàn toàn, Thederal ngay lập tức lãnh Rose Palm - độc chiêu chết người của Asmodeus rồi lao thẳng không phanh xuống mặt đất. Một luồng năng lượng màu đỏ phát ra từ cây quyền trượng của Asmodeus ngay lập tức đuổi toàn bộ binh đoàn của gã kị sĩ đen kia về với cát bụi. Còn Blood Raven nhẹ nhàng rút thanh kiếm của mụ khỏi người Zack rồi đạp thẳng cậu ta về phía Thederal. Đám cương thi ngay lập tức áp sát hai kẻ bại trận đang phải gồng gánh trên vai nhau để có thể đứng vững trước những mũi đao, mũi kiếm đang chĩa về phía mình. Nhìn hai ả đàn bà đang đứng trước mình. Bấy giờ Zack mới hiểu rằng đàn ông có thể là những người đi đầu trong mọi thử thách , nhưng Thượng Đế sẽ giúp người phụ nữ vượt lên ở những giây cuối cùng để theo kịp với cái lí tưởng mà con người đã hướng đến từ Thời Kì Khai Sáng.
- Thấy rồi chứ con gái ta ! - Asmodeus nhìn hai người đàn ông nhỏ bé trước mặt mụ với hai từ " hả hê " đã lộ rõ trên trán - Bọn đàn ông thực chất cũng chỉ là bọn bù nhìn cho một lão già ngu muội ngồi trên kia không thể chấp nhận nữ quyền thôi con ạ !
Blood Raven cũng định nói thêm vài lời , nhưng rồi lại im bặt trước trước nụ cười đầy vẻ ngạo nghễ và bất cần trên gương mặt dình đầy đất của Thederal. Ông ta chỉnh lại tóc , cắm thanh kiếm của mình xuống mặt đất làm trụ rồi hiên ngang đứng thẳng dậy theo đúng cái cách mà ông ta đã bước vào cuộc chiến này. Vẻ mặt kiêu dũng của một vị tướng từng trải trăm trận như đã khiến đám cương thi phải rụt rè phần nào. Tấm áo choàng đen sau lưng Thederal bỗng bay phấp phới trong gió giống như lời nói lấp biển dời núi của một bậc trượng phu đích thực
- Hừ ! - Ông ta nhìn thẳng về phía Asmora , gương mặt không biến sắc - Bà nghĩ rằng một gã đàn ông khốn nạn có nghĩa rằng một nửa của thế giới đang nhiễm độc sao ? Hôm nay có thể sẽ có hai người ngã xuống trên mảnh đất này , những 20 năm nữa sẽ lại có hai trang hào kiệt trở lại nơi này để tính sổ với hai người các ngươi đó ! Cứ đợi đấy !
Thế rồi trước khi quì xuống , hay tay cắm thanh kiếm xuống đất để ra đi theo đúng phong cách một kiếm sĩ, Thederal cởi bỏ cái mũ sắt đang vướng trên đầu , để lộ ra một gương mặt đã quá quen thuộc với Zack. Đó là một chàng trai trẻ chỉ trực tuổi cậu ta , mặt vuông chữ điền , đang nở một nụ cưới với cậu ta trước khi hóa thành cát bụi theo đúng cách ra đi của một kẻ bại trận. Trên mặt đất lúc bấy giờ chỉ còn lại một bộ giáp và thanh kiếm còn lại đang đứng vững trước thời thế.Tất cả những điều ấy xảy ra chỉ vừa đủ để Zack thốt ra một cái tên
THEODORE !
CHAPTER 20 : RISE UP
Những tiếng la ó , tiếng binh khí va vào nhau loảng choảng và những âm hồn cứ bay qua bay lại là những dấu hiệu khiến cho bất cứ lữ hành nào đi ngang qua Burial Ground cũng phải tránh xa. Còn ở bên trong bãi chiến trường kia , máu đang tràn lên mặt sân như lũ đổ từ đâu đó về. Xác của những kẻ tử trận cứ đè lên nhau ngày một cao như một lò mổ của tên đồ tể nào đó. Trên bầu trời tối tăm đang đánh sấm huơ sét, Thederal và Asmodeus đang giao chiến kịch liệt với đôi cánh dang rộng của những người đã biết bao thế hệ đầu đội trời mà chân đạp đất. Cả hai người họ không chỉ tung ra những sát chiêu đầy uy lực và đẹp mắt mà còn dùng đến đủ các loại ám khí cấm chỉ để nhanh chóng kết liễu đối phương. Các luồng nội kình đủ sắc màu còn đẹp hơn pháo hoa cứ thi nhau nổ tung tóe khi ấy đã kéo rất nhiều người đến xem , nhưng không ai dám vào vì sợ mùi sát khí đang tỏa ra quá nặng bên trong cái nghĩa trang bị coi là quỉ ám này.
Trong lúc ấy, ở mặt trận phía dưới, Zack đang cùng các chiến binh dũng cảm kiên cường chống lại đám thây ma thối rữa đang lao tới ngày một đông. Zack bị thương nhẹ ở vai, nhưng nhát kiếm không quá sâu, nên cậu vẫn có thể cố nén đau, nhặt lấy đôi song đao của một đấu sĩ người Ấn Độ vừa ngã xuống gần đó . Với một nửa dòng máu của một sát thủ đang chảy trong người , cậu ta dễ dàng làm quen với đôi song đao rồi thuần thục sử dụng món vũ khí này để chém bay đầu một đám thây ma đang hung hãn lao tới chỉ với một nhát chém rất ngọt. Trên mỗi bước đường của Zack, nếu không phải một người của ta thì cũng là một kẻ địch ngã xuống. Lúc này Zack không còn cảm nhận được vết thương của mình đang nằm ở đâu nữa. Những cảm giác trong con người cậu ta đã ngủ yên để nhường chỗ cho một thứ cảm xúc giết chóc , hoang dã và tiêu cực vốn đã ẩn mình trong con người ấy biết bao lâu nay. Tuy những gì người ta có thể thấy lúc ấy là một chàng trai đang cầm chắc đôi song đao, vùng vẫy tung hoành khắp chiến trường loang lổ máu và tiếng kêu la, nhưng thực sự bên trong đó là một cậu nhóc đang khóc thét và co rúm trong một góc tối nào đó vì sợ. Dù đã 17 tuổi - cái tuổi mà những người trẻ tuổi đã mọc cánh chỉ đợi ngày bật lên không trung - thì cậu trai ấy vẫn không dám xuống nhà một mình vào buổi đêm khi đồng hồ đã điểm 11 tiếng chuông. Vậy thì nói gì đến một bãi chiến trường đang ngổn ngang máu và nước mắt ? Sinh ra và lớn lên trong một thế giới được tạm coi là an toàn, con người ta khó mà hiểu được chiến tranh đem lại những mất mát và đau thương lớn đến như thế nào. Đặc biệt với một anh " con trai của mẹ " đã quen với sự bao bọc của gia đình, hai từ ấy thật quá sức đối với những sợi dây thần kinh non nớt của cậu ta. Nhưng cái hồi ở Den Of Evil đã để lại cho Zack một bài học quí giá : " Thà chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để nắm lấy chút cơ hội sống nhỏ nhoi còn hơn buông tay đầu hàng để bỏ mạng nơi đất khách ". Từ lúc bước vào cuộc chiến này, bản thân cậu ta vẫn không thôi tự vấn mình về những gì đã xảy ra ở miền đất lạnh giá thiếu tình người kia. Nếu không phải vì sự sợ sệt và thiếu tự tin của Zack, chắc có lẽ Túc đã không phải lấy chính tính mạng mình để bù lại những mất mát ấy. Để rồi khi nhìn lại những cảnh chém giết đang diễn ra trước mặt mình, chàng trai ấy lại nhớ về những giây phút gian khổ ở cái nhà tù lạnh toát kia. Những hình ảnh đau thương mà nghĩa tình cứ lần lượt hiện về trong tâm trí khiến Zack cáu đến phát điên. Cậu muốn chôn vùi quá khứ để tiếp tục bước tiếp với thực tại, nhưng quá khứ như muốn lôi cậu ta quay trở lại với những tàn dư của sự khốn khổ trong tầm hồn của con người vốn đã bị hổng một lỗ rất lớn ấy. Sự giằng co giữa thực tại và quá khứ đã đẩy cậu ta đi quá giới hạn chịu đựng của một cậu nhóc 17 tuổi. Đôi song đao sắc lạnh sặc mùi sát khí nay lại cháy bùng lên với ngọn lửa hừng hực đang ngày một lớn dần lên trong lòng Zack. Những đường đao lúc ấy không chỉ nhanh mà con hoa mĩ như hai con rồng lửa đang quần đảo giữa một biển máu ác liệt vậy. Đám thây ma thấy vậy cũng phải xúi nhau lùi lại. Vào cái thời điểm khốc liệt ấy , người ta không còn thấy đôi mắt của một kẻ đáng thương chỉ chờ để bị bắt nạt nữa. Ấy là một ngọn lửa hoang tàn đang kêu gào để được thoát ra khỏi cơ thể chỉ biết nín nhịn kia. Cục diện có thể đang nghiêng về những chàng trai được coi là trụ cột của thế giới. Nhưng đối với một kẻ đa đoan như thần số phận, sẽ không bao giờ trận đấu cờ một người của ông ta lại có cái kết đơn giản đến như thế. Quân tốt trắng có thể thăng lên quân tượng để quần đảo tứ phía của bàn cờ. Nhưng liệu quân Hậu đen có để nó tự tung tự tác như thế ? Một cái bóng màu đỏ rực chạy vọt qua bất ngờ khiến Zack không kịp phản ứng trước một đòn giáng thẳng vào lồng ngực, nhanh đến mức cậu ta không thể nhận ra cái gì đã đánh mình nữa. Lúc ấy , thứ cảm nhận duy nhất còn lại trong đầu cậu ta là vết thương đang rỉ máu ở bả vai, cộng thêm vài đốt xương ở lồng ngực đã gãy nát. Zack định chống tay xuống đất để bật người dậy thì một bàn chân đi đôi ủng màu huyết dụ đã ngay lập tức đạp dí đầu cậu ta xuống bãi bùn trước mặt
- Hừ ! - Blood Raven cắm liền thanh katana vào lưng Zack , xuyên qua người cắm xuống đất để cậu ta khỏi đứng dậy - Cái hạng quỉ không ra quỉ , thần không ra thần mà người không ra người như ngươi chỉ đáng như thế này mà thôi ! Con nhóc kia nói quả thật không sai, ngươi chỉ là một con vi khuẩn không bào không hơn không kém. Giẫm lên ngươi chỉ làm bẩn đôi ủng đẹp đẽ của. Đây mới là nơi mà ngươi thuộc về đấy ! Bỏ cái mộng làm người hùng đi ! Nghe chưa ?
Dù đang ngập mặt trong đống bùn hôi tanh mùi máu, nhưng Zack vẫn có thể nghe thấy được những lời lẽ cay độc như những mũi tên bắn xuyên qua màng nhĩ để vào thẳng tâm can của chàng trai đang bị bùn và máu sộc lên mũi. Cậu cố cựa quậy người để tìm cách bật dậy như con mồi đang giãy dụa trong những giây phút cuối cùng trước khi trở thành mồi cho kẻ đi săn. Bàn tay của cậu ta cứ nắm chặt lại, cào lên nên đất hoen ố, tay run run theo đúng cái bản chất của một kẻ yếu đuối bất lực trong việc bảo vệ chính bản thân mình. Tình thế từ lúc ấy đã thay đổi hoàn toàn, Thederal ngay lập tức lãnh Rose Palm - độc chiêu chết người của Asmodeus rồi lao thẳng không phanh xuống mặt đất. Một luồng năng lượng màu đỏ phát ra từ cây quyền trượng của Asmodeus ngay lập tức đuổi toàn bộ binh đoàn của gã kị sĩ đen kia về với cát bụi. Còn Blood Raven nhẹ nhàng rút thanh kiếm của mụ khỏi người Zack rồi đạp thẳng cậu ta về phía Thederal. Đám cương thi ngay lập tức áp sát hai kẻ bại trận đang phải gồng gánh trên vai nhau để có thể đứng vững trước những mũi đao, mũi kiếm đang chĩa về phía mình. Nhìn hai ả đàn bà đang đứng trước mình. Bấy giờ Zack mới hiểu rằng đàn ông có thể là những người đi đầu trong mọi thử thách , nhưng Thượng Đế sẽ giúp người phụ nữ vượt lên ở những giây cuối cùng để theo kịp với cái lí tưởng mà con người đã hướng đến từ Thời Kì Khai Sáng.
- Thấy rồi chứ con gái ta ! - Asmodeus nhìn hai người đàn ông nhỏ bé trước mặt mụ với hai từ " hả hê " đã lộ rõ trên trán - Bọn đàn ông thực chất cũng chỉ là bọn bù nhìn cho một lão già ngu muội ngồi trên kia không thể chấp nhận nữ quyền thôi con ạ !
Blood Raven cũng định nói thêm vài lời , nhưng rồi lại im bặt trước trước nụ cười đầy vẻ ngạo nghễ và bất cần trên gương mặt dình đầy đất của Thederal. Ông ta chỉnh lại tóc , cắm thanh kiếm của mình xuống mặt đất làm trụ rồi hiên ngang đứng thẳng dậy theo đúng cái cách mà ông ta đã bước vào cuộc chiến này. Vẻ mặt kiêu dũng của một vị tướng từng trải trăm trận như đã khiến đám cương thi phải rụt rè phần nào. Tấm áo choàng đen sau lưng Thederal bỗng bay phấp phới trong gió giống như lời nói lấp biển dời núi của một bậc trượng phu đích thực
- Hừ ! - Ông ta nhìn thẳng về phía Asmora , gương mặt không biến sắc - Bà nghĩ rằng một gã đàn ông khốn nạn có nghĩa rằng một nửa của thế giới đang nhiễm độc sao ? Hôm nay có thể sẽ có hai người ngã xuống trên mảnh đất này , những 20 năm nữa sẽ lại có hai trang hào kiệt trở lại nơi này để tính sổ với hai người các ngươi đó ! Cứ đợi đấy !
Thế rồi trước khi quì xuống , hay tay cắm thanh kiếm xuống đất để ra đi theo đúng phong cách một kiếm sĩ, Thederal cởi bỏ cái mũ sắt đang vướng trên đầu , để lộ ra một gương mặt đã quá quen thuộc với Zack. Đó là một chàng trai trẻ chỉ trực tuổi cậu ta , mặt vuông chữ điền , đang nở một nụ cưới với cậu ta trước khi hóa thành cát bụi theo đúng cách ra đi của một kẻ bại trận. Trên mặt đất lúc bấy giờ chỉ còn lại một bộ giáp và thanh kiếm còn lại đang đứng vững trước thời thế.Tất cả những điều ấy xảy ra chỉ vừa đủ để Zack thốt ra một cái tên
THEODORE !