08-03-2015, 05:29 PM
(bài viết được chỉnh sửa: 08-03-2015, 05:30 PM bởi Street Boy Bach.)
CHAPTER 26 : PAIN AND GAIN
Không gian xung quanh bỗng tối sầm lại. Một màn đêm đen bao quanh như đưa cả Zack và Chernobog đến một vùng đất vô tận nào đó. Nơi ấy tối đen như tâm địa của đôi mắt màu tím trong đêm đang nhìn về phía Zack. Cả hai người họ không nhìn thấy mặt nhau , mà chỉ qua hai đôi mắt một đen một tím đang nhìn về phía nhau khiến không khí thật ngột ngạt và căng thẳng , cho đến khi có những lời đầu tiên phát ra từ đôi mắt mang màu của hắc ám
- Dù thế nào thì cũng phải chúc mừng cậu vì đã được đứng cùng hàng ngũ với tôi - Có tiếng cười nhạt - Và nếu không phiền thì cậu hãy nhìn xung quanh xem !
Zack thấy lạ. Cách xưng hô này khác hẳn với tên chủ nhà ngục lạnh lùng mà cậu đã gặp lần trước. Phải chăng đây là một cái bẫy khác ? Nhưng rồi một bàn tay quen thuộc và có chút gì đó lạnh lẽo đặt lên vai Zack khiến cậu phải giật mình
Brad ?
Một gương mặt hiện ra trên cái đèn lồng le lói trước mặt Zack. Không thể sai vào đâu được ! Đó chính là cái tay bí ẩn xuất quỉ nhập thần đã khiến cậu ta phải đau đầu biết bao lâu nay trong bộ quần áo cũng quen thuộc không kém. Và sau lưng gương mặt quen thuộc ấy là những con người quen thuộc khác dần bước ra khỏi bóng tối
- Sheila ? Atlantis ? Tuck ? Harold ... Làm sao mà.... - Zack ngỡ ngàng
- Kể cả khi đã thành thần mà con vẫn ngô nghê nhỉ ? - Một giọng nói vang lên
- Sư phụ ?! - Zack quay đầu lại - Tất cả chuyện này là sao chứ ? Con không hiểu .... Chẳng lẽ cái gã này là....
Zack thấy lúng túng như gà mắc tóc. Lâu lắm rồi cậu ta mới lại thấy rối như tơ vò thế này. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh và đột ngột. Và để " thông não " cho tên ngố này , Brad đành phải lên tiếng :
- Chernobog là nội ứng của tôi và Tyrael - Brad nhẹ nhàng giải thích - Đây là một vũ trụ song song dưới sự quản lí của cậu ta nên giờ chúng ta tạm an toàn vào lúc này. Chính cậu ta đã cứu Harold trong vụ tai nạn , đưa tôi về đây và dùng thuật gia tốc thời gian để tôi có thể lớn nhanh cho kịp vụ này. Tiếc là giờ Dave lộ vỏ bọc , tình hình sẽ rắc rối nhiều đấy .
- Vậy trong tay anh hiện tại có bao nhiêu lính ? - Zack hỏi Dave
- Khoảng hai vạn - Dave đáp
Tất cả mọi người đều sững sờ. Zack thường ngày giờ phải đang ríu rít ôm tất cả mọi người và nói liên tục để thay cho niềm vui không tả nổi của mình. Nhưng không , có gì đó hình như đang trưởng thành bên trong con người cậu trai mới lớn này. Điều bất ngờ này khiến cả người được coi là không cảm xúc như Brad cũng phải nhíu mày , nhưng rồi cậu ta lại nở một nụ cười. Đến lúc này tất cả đều sẽ phải trưởng thành hơn so với tuổi đời của chính bản thân mình. Giờ không phải là lúc để ngồi yên và ngơ ngác nữa , phải hành động để nhanh chóng lập lại trật tự cho cái thế giới trong ngoài lẫn lộn này. Dave có lẽ cũng hiểu điều đó, nên chỉ với một cái búng tay, khung cảnh xung quanh họ đã thay đổi hoàn toàn
Hay quá ! Về đến nhà rồi !
Vẫn như mọi khi , Atlantis là người phản ứng nhanh nhất trước mọi tình huống. Đúng thế ! Đây là căn nhà ven hồ nơi Zack đã từng cùng các đồng đội đặt nền móng đầu tiên cho cuộc chiến này. Nhưng có gì đó thật khác biệt , như thể đây không phải nhà mình vậy ! Dù mọi vật vẫn ở đúng vị trí của nó và cái mùi hoa nhài trong vườn đang vờn quanh khứu giác của cậu ta thì có gì đó vẫn không ổn. Trên gương mặt những người khác cũng có cái cảm giác này , chỉ có điều họ chưa lên tiếng
- Đừng lo ! - Dave nói - Đây là một vũ trụ song song khác. Ít nhất chúng ta cũng sẽ an toàn được một thời gian. Mọi người đợi ở đây nhé , tôi phải đi làm chút việc riêng đã !
Dave nói rồi biến mất một cách thần bí như cái cách mà anh ta đã xuất hiện. Và trong khi mọi người đang chuẩn bị vào nhà tắm rửa thay quần áo , thì Zack đã nhìn thấy trên gương mặt của Sheila một sự lo lắng và nuối tiếc nào đó. Nhưng đáng ra sự nuối tiếc ấy phải là của cậu ta mới đúng. Một khi đã hiểu những việc Dave làm , Sheila sẽ cởi bỏ tấm áo choàng gai của mình để làm lành với anh ta , và thế là mọi cánh cửa sẽ lại đóng sập với Zack. Cậu đã hi vọng rất nhiều và bây giờ là một cái tát thật đau. Cái tát ấy như đã khiến cậu ta phải chết lặng. Nhưng rồi Atlantis ngay lập tức kéo cậu ta vào trong nhà rồi mè nheo đòi anh trai nấu cho cô bé ăn. Zack bước đi nhưng đầu cậu vẫn ngoảnh lại để nhìn người con gái với mái tóc dài xõa ngang vai mang mùi hương của mùa thu đang đưa ánh nhìn vào vô tận và trong thâm tâm có bao điều muốn nói. Còn với chàng trai nhút nhát ấy , cậu ta giận chính mình vì đã ngỏ lời yêu người con gái của mình vào cái thời điểm sai lầm ấy. Zack hiểu cô gái ấy giờ đang khó xử lắm , nhưng liệu cô có biết rằng sóng gió trong lòng chàng trai ấy đang nổi lên như thế nào hay không ?
Còn đối với Sheila , lúc này cô đang đứng giữa hai ngả đường. Cô đã biết trái tim cô sẽ đi về đâu, nhưng làm sao để bảo vệ người con trai mới lần đầu bước vào tình trường kia khỏi những tổn thương của tình đầu ? Dẫu biết rằng con người ta hiếm khi có thể thành công với mối tình đầu tiên , dù họ có chân thành đến đâu. Thời gian có thể làm lành một trái tim tan vỡ , người ta vẫn nói thế , nhưng liệu nó có thể lấp đầy lỗ hổng của những yêu thương đã trao đi ?
Trong bữa tối , cả Zack và Sheila đều không nói một câu, mặc cho những câu đùa tếu của Harold và Kevin có đáng cười đến mức nào. Zack cố ăn vài miếng , nhưng cảm xúc lúc ấy thật như một vật cản nơi cuống họng cậu ta. Không nói gì , Zack chỉ nhẹ nhàng buông bát đũa rồi bỏ ra ngoài. Từ lúc ấy , không khí có phần lắng xuống. Phải sau bữa ăn , Sheila mới mò lên tìm Zack trên mái nhà , nơi cậu ta có thể yên tĩnh mỗi khi có chuyện không vui. Và dưới bầu trời của sao và trăng nơi ngoại ô vắng vẻ , cô đã thấy một chàng trai đeo tai nghe đang ngủ gật với một cuốn sổ màu xanh để bên cạnh mình. Thường thì Sheila không bao giờ có thói quen xem trộm đồ của người khác , nhưng có gì đó đã khiến cô lật mở cuốn sổ ấy
Đó là một câu chuyện mà Zack đang viết dở
Sheila cảm thấy hơi ngạc nhiên , cô mỉm cười với chàng trai đang ngủ bên cạnh mình. Nhưng hơn hết là vì những con chữ đẹp và ngay ngắn trên những trang giấy kèm trên đó là những vết ướt còn mới nguyên. Cô đã giành cả đêm để nghiền hết những câu cú trong cuốn sổ ấy. Đó là câu chuyện về một chàng trai người Đức yêu thầm cô bạn thân người Nga là sinh viên trao đổi quốc tế , nhưng rồi vì chuyện riêng , cô phải trở về quê nhà. Mùa đông năm ấy , sau khi hoàn tất mọi việc , anh định đến thăm cô mà không báo trước như một món quà bất ngờ và cũng để ngỏ lời yêu cô. Nhưng những trắc trở liên tục ập đến trên con đường tìm đến hạnh phúc của anh. Xe hỏng , lỡ chuyến bay , tàu không hoạt động. Và trong lúc ấy , anh đã quyết định làm một điều táo bạo : Anh sẽ đi bộ từ nhà mình ở gần biên giới Đức đến Moscow. Mặc cho trời lạnh đến đâu , khó khăn đến nhường nào , những người qua đường đều nhìn thấy trên gương mặt chàng trai ấy sự lạc quan và những câu hát cứ thường trực trên môi
And I need you
And I miss you
And now I wonder....
If I could fall
Into the sky
Do you think time
Would pass me by
'Cause you know I'd walk
A thousand miles
If I could
Just see you
Tonight
Cuối cùng chàng trai ấy cũng đến được nhà cô gái. Hôm ấy là ngày cuối cùng của một năm cũ , và cũng để báo cho anh biết rằng : Cô đã có bạn trai
Suy sụp , nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc. Chàng trai ấy đã tranh đấu rất nhiều vì người con gái của mình. Nhưng câu chuyện mới chỉ dừng lại khi người yêu của cô gái chấp nhận lùi bước. Kèm theo đó là những trang giấy đang thấm đẫm nước mắt. Và trước khi xuống nhà vào lúc tảng sáng , Sheila không quên xé đi một trang trong cuốn sổ của Zack rồi bỏ vào túi áo. Trên tờ giấy ấy có ghi
Chương 26 : Hạnh Phúc
Không gian xung quanh bỗng tối sầm lại. Một màn đêm đen bao quanh như đưa cả Zack và Chernobog đến một vùng đất vô tận nào đó. Nơi ấy tối đen như tâm địa của đôi mắt màu tím trong đêm đang nhìn về phía Zack. Cả hai người họ không nhìn thấy mặt nhau , mà chỉ qua hai đôi mắt một đen một tím đang nhìn về phía nhau khiến không khí thật ngột ngạt và căng thẳng , cho đến khi có những lời đầu tiên phát ra từ đôi mắt mang màu của hắc ám
- Dù thế nào thì cũng phải chúc mừng cậu vì đã được đứng cùng hàng ngũ với tôi - Có tiếng cười nhạt - Và nếu không phiền thì cậu hãy nhìn xung quanh xem !
Zack thấy lạ. Cách xưng hô này khác hẳn với tên chủ nhà ngục lạnh lùng mà cậu đã gặp lần trước. Phải chăng đây là một cái bẫy khác ? Nhưng rồi một bàn tay quen thuộc và có chút gì đó lạnh lẽo đặt lên vai Zack khiến cậu phải giật mình
Brad ?
Một gương mặt hiện ra trên cái đèn lồng le lói trước mặt Zack. Không thể sai vào đâu được ! Đó chính là cái tay bí ẩn xuất quỉ nhập thần đã khiến cậu ta phải đau đầu biết bao lâu nay trong bộ quần áo cũng quen thuộc không kém. Và sau lưng gương mặt quen thuộc ấy là những con người quen thuộc khác dần bước ra khỏi bóng tối
- Sheila ? Atlantis ? Tuck ? Harold ... Làm sao mà.... - Zack ngỡ ngàng
- Kể cả khi đã thành thần mà con vẫn ngô nghê nhỉ ? - Một giọng nói vang lên
- Sư phụ ?! - Zack quay đầu lại - Tất cả chuyện này là sao chứ ? Con không hiểu .... Chẳng lẽ cái gã này là....
Zack thấy lúng túng như gà mắc tóc. Lâu lắm rồi cậu ta mới lại thấy rối như tơ vò thế này. Mọi chuyện thay đổi quá nhanh và đột ngột. Và để " thông não " cho tên ngố này , Brad đành phải lên tiếng :
- Chernobog là nội ứng của tôi và Tyrael - Brad nhẹ nhàng giải thích - Đây là một vũ trụ song song dưới sự quản lí của cậu ta nên giờ chúng ta tạm an toàn vào lúc này. Chính cậu ta đã cứu Harold trong vụ tai nạn , đưa tôi về đây và dùng thuật gia tốc thời gian để tôi có thể lớn nhanh cho kịp vụ này. Tiếc là giờ Dave lộ vỏ bọc , tình hình sẽ rắc rối nhiều đấy .
- Vậy trong tay anh hiện tại có bao nhiêu lính ? - Zack hỏi Dave
- Khoảng hai vạn - Dave đáp
Tất cả mọi người đều sững sờ. Zack thường ngày giờ phải đang ríu rít ôm tất cả mọi người và nói liên tục để thay cho niềm vui không tả nổi của mình. Nhưng không , có gì đó hình như đang trưởng thành bên trong con người cậu trai mới lớn này. Điều bất ngờ này khiến cả người được coi là không cảm xúc như Brad cũng phải nhíu mày , nhưng rồi cậu ta lại nở một nụ cười. Đến lúc này tất cả đều sẽ phải trưởng thành hơn so với tuổi đời của chính bản thân mình. Giờ không phải là lúc để ngồi yên và ngơ ngác nữa , phải hành động để nhanh chóng lập lại trật tự cho cái thế giới trong ngoài lẫn lộn này. Dave có lẽ cũng hiểu điều đó, nên chỉ với một cái búng tay, khung cảnh xung quanh họ đã thay đổi hoàn toàn
Hay quá ! Về đến nhà rồi !
Vẫn như mọi khi , Atlantis là người phản ứng nhanh nhất trước mọi tình huống. Đúng thế ! Đây là căn nhà ven hồ nơi Zack đã từng cùng các đồng đội đặt nền móng đầu tiên cho cuộc chiến này. Nhưng có gì đó thật khác biệt , như thể đây không phải nhà mình vậy ! Dù mọi vật vẫn ở đúng vị trí của nó và cái mùi hoa nhài trong vườn đang vờn quanh khứu giác của cậu ta thì có gì đó vẫn không ổn. Trên gương mặt những người khác cũng có cái cảm giác này , chỉ có điều họ chưa lên tiếng
- Đừng lo ! - Dave nói - Đây là một vũ trụ song song khác. Ít nhất chúng ta cũng sẽ an toàn được một thời gian. Mọi người đợi ở đây nhé , tôi phải đi làm chút việc riêng đã !
Dave nói rồi biến mất một cách thần bí như cái cách mà anh ta đã xuất hiện. Và trong khi mọi người đang chuẩn bị vào nhà tắm rửa thay quần áo , thì Zack đã nhìn thấy trên gương mặt của Sheila một sự lo lắng và nuối tiếc nào đó. Nhưng đáng ra sự nuối tiếc ấy phải là của cậu ta mới đúng. Một khi đã hiểu những việc Dave làm , Sheila sẽ cởi bỏ tấm áo choàng gai của mình để làm lành với anh ta , và thế là mọi cánh cửa sẽ lại đóng sập với Zack. Cậu đã hi vọng rất nhiều và bây giờ là một cái tát thật đau. Cái tát ấy như đã khiến cậu ta phải chết lặng. Nhưng rồi Atlantis ngay lập tức kéo cậu ta vào trong nhà rồi mè nheo đòi anh trai nấu cho cô bé ăn. Zack bước đi nhưng đầu cậu vẫn ngoảnh lại để nhìn người con gái với mái tóc dài xõa ngang vai mang mùi hương của mùa thu đang đưa ánh nhìn vào vô tận và trong thâm tâm có bao điều muốn nói. Còn với chàng trai nhút nhát ấy , cậu ta giận chính mình vì đã ngỏ lời yêu người con gái của mình vào cái thời điểm sai lầm ấy. Zack hiểu cô gái ấy giờ đang khó xử lắm , nhưng liệu cô có biết rằng sóng gió trong lòng chàng trai ấy đang nổi lên như thế nào hay không ?
Còn đối với Sheila , lúc này cô đang đứng giữa hai ngả đường. Cô đã biết trái tim cô sẽ đi về đâu, nhưng làm sao để bảo vệ người con trai mới lần đầu bước vào tình trường kia khỏi những tổn thương của tình đầu ? Dẫu biết rằng con người ta hiếm khi có thể thành công với mối tình đầu tiên , dù họ có chân thành đến đâu. Thời gian có thể làm lành một trái tim tan vỡ , người ta vẫn nói thế , nhưng liệu nó có thể lấp đầy lỗ hổng của những yêu thương đã trao đi ?
Trong bữa tối , cả Zack và Sheila đều không nói một câu, mặc cho những câu đùa tếu của Harold và Kevin có đáng cười đến mức nào. Zack cố ăn vài miếng , nhưng cảm xúc lúc ấy thật như một vật cản nơi cuống họng cậu ta. Không nói gì , Zack chỉ nhẹ nhàng buông bát đũa rồi bỏ ra ngoài. Từ lúc ấy , không khí có phần lắng xuống. Phải sau bữa ăn , Sheila mới mò lên tìm Zack trên mái nhà , nơi cậu ta có thể yên tĩnh mỗi khi có chuyện không vui. Và dưới bầu trời của sao và trăng nơi ngoại ô vắng vẻ , cô đã thấy một chàng trai đeo tai nghe đang ngủ gật với một cuốn sổ màu xanh để bên cạnh mình. Thường thì Sheila không bao giờ có thói quen xem trộm đồ của người khác , nhưng có gì đó đã khiến cô lật mở cuốn sổ ấy
Đó là một câu chuyện mà Zack đang viết dở
Sheila cảm thấy hơi ngạc nhiên , cô mỉm cười với chàng trai đang ngủ bên cạnh mình. Nhưng hơn hết là vì những con chữ đẹp và ngay ngắn trên những trang giấy kèm trên đó là những vết ướt còn mới nguyên. Cô đã giành cả đêm để nghiền hết những câu cú trong cuốn sổ ấy. Đó là câu chuyện về một chàng trai người Đức yêu thầm cô bạn thân người Nga là sinh viên trao đổi quốc tế , nhưng rồi vì chuyện riêng , cô phải trở về quê nhà. Mùa đông năm ấy , sau khi hoàn tất mọi việc , anh định đến thăm cô mà không báo trước như một món quà bất ngờ và cũng để ngỏ lời yêu cô. Nhưng những trắc trở liên tục ập đến trên con đường tìm đến hạnh phúc của anh. Xe hỏng , lỡ chuyến bay , tàu không hoạt động. Và trong lúc ấy , anh đã quyết định làm một điều táo bạo : Anh sẽ đi bộ từ nhà mình ở gần biên giới Đức đến Moscow. Mặc cho trời lạnh đến đâu , khó khăn đến nhường nào , những người qua đường đều nhìn thấy trên gương mặt chàng trai ấy sự lạc quan và những câu hát cứ thường trực trên môi
And I need you
And I miss you
And now I wonder....
If I could fall
Into the sky
Do you think time
Would pass me by
'Cause you know I'd walk
A thousand miles
If I could
Just see you
Tonight
Cuối cùng chàng trai ấy cũng đến được nhà cô gái. Hôm ấy là ngày cuối cùng của một năm cũ , và cũng để báo cho anh biết rằng : Cô đã có bạn trai
Suy sụp , nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ cuộc. Chàng trai ấy đã tranh đấu rất nhiều vì người con gái của mình. Nhưng câu chuyện mới chỉ dừng lại khi người yêu của cô gái chấp nhận lùi bước. Kèm theo đó là những trang giấy đang thấm đẫm nước mắt. Và trước khi xuống nhà vào lúc tảng sáng , Sheila không quên xé đi một trang trong cuốn sổ của Zack rồi bỏ vào túi áo. Trên tờ giấy ấy có ghi
Chương 26 : Hạnh Phúc