11-12-2014, 08:00 PM
Phù ! Cuối cùng cũng xong ! Mời các bác thưởng thức ! Hầy ! Biết bao h mình mới được như anh tác giả của Tiểu Thuyết MU nhỉ ?
CHAPTER 13 : BACK TO THE PRESENT
Zack giật mình trở lại với thực tại khi bàn tay lạnh ngắt kia rút ra khỏi trái tim yếu bóng vía vừa có một chuyến đi thực địa khủng khiếp. Lúc ấy cậu mới nhìn ả đàn bà đáng sợ trước mặt mình với một con mắt hoàn toàn khác. Phụ nữ thật đúng là biểu tượng của tình yêu. Họ làm mọi việc theo sự mách bảo của lí trí và trái tim nhiều hơn là khối óc so với nam giới. Ấy cũng chính là điểm mạnh nhưng cũng là gót chân Asin đối với nửa còn lại của cả thế giới. Trước mặt chàng trai đang bị chói vào cây thánh giá kia , ấy không còn là một nữ sát thủ điên loạn bị ghẻ lạnh nữa. Đó chỉ là một người phụ nữ đang run rẩy sử dụng cái lốt tàn bạo để trốn chạy tình yêu mà thôi. Nhưng làm thế nào để người con gái đã nhiều năm bị mờ mắt bởi sự báo thù có thể hiểu được những điều ấy đây ?
- Bà đúng là điên thật rồi Ravena ạ ! - Zack thở dài - Chẳng lẽ bà cứ mãi dong duổi cái mục đích báo thù một người đàn ông nay đã vĩnh viễn trở về cát bụi sao ?
- Đúng ! - Blood Raven nói không chút do dự - Nhưng chả phải linh hồn của hắn vẫn đang sống trong thằng nhóc 17 tuổi mới bước vào đời này sao ? Ta muốn hắn phải cảm nhận được nỗi đau của chính thằng bé này. Cả con đàn bà khốn nạn kia nữa , cả hai người các người cứ chuẩn bị nếm mùi đau khổ đi ! Mỗi ngày các người sẽ phải nếm từng chút một như những tháng ngày đớn đau mà ta đã phải chịu hơn một ngàn năm qua. Và thậm chí có là Thượng Đế cũng không ngăn nổi ta đâu !
- Đừng tự dối lòng nữa - Sheila nói - Chả phải tất cả những việc bà làm là mong muốn người đàn ông đó phải quì xuống cầu xin bà quay lại sao ? Hơn nữa , nếu đêm ấy bà chịu chiến đấu đến cùng thì chuyện này có xảy ra không ?
- Còn ngươi thì sao - Blood Raven cười khẩy , để lộ hai cái răng nanh quen thuộc của một người con gái mà Zack từng biết - Để ta đoán nhé ! Ngươi cũng đã từng lâm vào hoàn cảnh của ta phải không ? Đôi mắt vẫn còn sưng húp của ngươi đã tố cáo ngươi rồi kìa cô bé.
Sheila đã phải câm lặng trước lời buộc tội đanh thép ấy. Còn Zack cũng bắt đầu hiểu thêm về người con gái đeo trên mình lớp gai cá tính kia. Có lẽ Sheila cũng cảm nhận phần nào sự đồng điệu với người đàn bà bất hạnh trước mặt mình. Trong khi ấy Atlantis ngay lập tức lên tiếng để giúp đỡ chị gái mình :
- Tình yêu phải được xây dựng trên cơ sở của sự tự nguyện - Cái giọng hồn nhiên chanh chua của cô bé cất lên như tiếng chim họa mi hót trong mưa vậy - Bà làm như vậy thì có thể thay đổi được điều gì không ? Mà cho dù bà có trả thù được thì ai sẽ chia sẻ niềm vui với bà , hay lúc ấy thế giới chỉ còn lại một người phụ nữ đang chìm trong bể máu phát điên vì sự cô đơn ?
- Con bé nhìn tưởng hồn nhiên vậy mà cũng chẳng trong sáng lắm nhỉ ? - Blood Raven đáp lại không chút nao núng - Cái câu câu giỏ nhà nào quai nhà nấy quả thật không sai chút nào - Mụ vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán Zack rồi bỏ ra ngoài - Mong là ngươi không vấp vào vết xe đổ của cha ngươi !
Trước khi cánh cổng hầm ngục bị đóng sập lại, Zack loáng thoáng nhận ra một ánh mắt hiền dịu quen thuộc, tuy không rõ ráng nhưng cũng đủ để làm sống lại một niềm hi vọng vừa mới tắc thở trong chàng trai trẻ ấy. Đúng lúc ấy, toàn thân Zack bắt đầu nóng bừng lên như một người sốt cao hơn 40 độ. Một sự dày vò thể xác đúng với những gì mà ả sát thủ ấy đã hứa bắt đầu với một cơn đau đầu dữ dội. Gương mặt của cậu đỏ lên gay gắt cùng những giọt mồ hôi cứ theo gò má chảy xuống sàn nhà. Mọi người thấy vậy liền tìm cách gỡ dây trói để giúp cậu, nhưng họ càng cố , sợi dây trói lại càng thít chặt hơn. Cái cảm giác như bị muôn ngàn mũi kim cắm vào đầu ấy cứ bủa vây lấy Zack như một sự tra tấn còn kinh hãi hơn cả roi vọt trong suốt vài tiếng đồng hồ. Cho đến khi trên trán cậu là một bông hoa hồng đỏ - biểu tượng vĩnh cửu của tình yêu - giống như một di chứng để lại trên vầng trán của cái thế thân khốn khổ mong muốn được giải thoát này. Nhưng ấy mới chỉ là bắt đầu cửa sự hành hạ dã man cả về tinh thần lẫn thể xác kia. Toàn thân Zack lai một lần nữa cảm nhận cái cảm giác giằng xé trong nội tại mà thằng anh trai không cùng mẹ mà hình như có cùng cha gây ra cho cậu một vài tháng trước. Có lẽ chưa bao giờ cái cảm giác gần đất xa trời lại đến gần với cái gã mang hai dòng máu kia đến thế. Nhưng khi cậu chuẩn bị buông xuôi trước sự tàn bạo của thứ tà thuật kia thì một lần nữa tình đồng đội lại một lần nữa vực dậy cả một con người . Một con dao lam nhẹ nhàng cắt đứt sợi dây thần kì đang cuốn chặt lấy tay cậu rồi cởi trói cho những người khác một cách thật thuần thục như đã từng trải qua những khổ ải này. Chẳng lẽ ....
- Làm.. sao ... mày .... - Zack thở hổn hển. Cái hình bông hoa hồng vẫn đang nóng rực lên trên trán cậu
- Thấy bộ hài cốt có hình bông hoa hồng trên trán và những vết sẹo sâu đến tận xương kia không ? - Don nhìn nó với ánh mắt đau đớn - Đó là tao ở rất nhiều kiếp về trước đấy ! Cứ ngồi nghỉ một lúc đi, mày sẽ cần đến sức mà bò ra khỏi đây chỉ trong một lúc nữa thôi, tao hứa đấy !
Nhìn bộ hài cốt đã phải chịu đau đớn cho đến khi trút những hơi thở cuối cùng mà vẫn còn thống khổ kia, Zack như nhìn thấy một bóng hình khác cũng sắp nhập hội với bộ hài cốt đơn lẻ ấy. Nhưng trong đầu cậu vẫn luôn tự hỏi điều gì đã khiến Don có thể nhớ được những cảm giác đau đớn ấy kia ? Để rồi cậu hiểu điều gì đã khiến cậu thiếu hiểu biết hơn những đồng đội của mình. Họ đều đã phải trải qua những năm tháng cận kề với tử thần để có thể đứng giữa đời như ngày hôm nay, hay chí ít thì cũng đã biết phải né những viên đạn của thần số phận như thế nào. Đời vẫn còn nhiều điều mà chàng trai trẻ ấy vẫn chưa khám phá hết. Đây mới chỉ là mọt trong số những cái tát đầu đời mà bất cứ ai cũng phải nhận. Chỉ có điều con người ta có thể đứng dậy sau cái tát ấy mà né nó một lần nữa không mà thôi. Còn đối với một người đã cưỡi trên lưng hổ , Zack không những phải né được cái tát ấy mà còn phải đánh gãy quai hàm của kẻ đã giáng cho cậu cái bài học để đời này.
Thế rồi Zack quay trở lại nhìn Don đang loay hoay làm cái gì đó ở góc tường. Cậu ta nhanh chóng gỡ mấy cục gạch đã bị xâm thực nặng ra chỉ với đôi tay khéo léo của mình , để lộ ra một đường hầm đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi , thậm chí nhiều đoạn đã bị vùi lấp không còn nhìn rõ đường nữa. Nhưng chuyện này không thể làm khó được cái gã nhỏ người lúc nào cũng luôn chân luôn tay ấy. Cậu lấy tay bóc một miếng lát sàn rồi lấy ra một cái thìa vẫn còn dính nguyên đất và xác mấy con giun bị xẻ ra làm đôi. Đúng thật là không có việc gì mà con người ta không thể làm được khi đã có quyết tâm. Zack đã từng đọc rất nhiều về những vụ vượt ngục chỉ với một cái thìa , nhưng quả thật việc đào từ một chỗ dưới mặt đất hơn 2000m lên mặt đất thì quả thật là đáng khâm phục. Nhưng khi Don vừa chuẩn bị đặt người xuống cái đường hầm ấy thì có tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần phòng giam. Trong khi mọi người vẫn đang cuống cuồng chưa biết làm thế nào thì cậu ta vẫn bình thản áp tai xuống đất , rồi ném về phía Ted một miếng gạch vỡ :
- Ông ra đứng cạnh cửa đi - Don nói chắc nịch - Khi nào cửa mở ông cứ nện thẳng tay càng nhanh càng tốt vào đầu tên cương thi này cho tôi. Nhớ là phải bịt mõm nó trước khi nó kịp kêu lên đấy !
Tuy không hiểu gì nhưng với bản chất của kẻ ít dùng lời nói, Ted đành làm theo những chỉ thị khó hiểu ấy. Mọi chuyện theo đúng như kịch bản của anh chàng có một số khả năng của loài chó ấy. Ted nhẹ nhàng hạ gục tên cương thi mang thức ăn vào cho họ mà thậm chí vẫn còn có thể giữ cho cái khay thức ăn không rơi xuống đất. Mấy gã này quả thật đúng là dân nhà nghề , chỉ cần có tấc sắc trong tay thì cái gì cũng làm được. Ngay sau đấy , Ted nhanh chóng kiếm một chỗ để phi tang cái xác kia đi. Trong khi ấy , những cái bụng đang cồn lên vì đói lại càng bị cuốn hút bởi mùi thức ăn mà tên cương thi kia mang tới. Mọi người đều đã đói cồn cào sau một đêm dài mệt mỏi , nhưng không ai muốn lao vào mà ăn như một con sói bị bỏ đói lâu ngày. Vậy là Kevin đành phải lên tiếng
- Có ai ở đây muốn " chôn " nốt cái khay thức ăn kia không ?
Nhưng Kevin còn chưa dứt câu thì Zack đã bắt đầu bữa tiệc không đợi những người khác. Hẳn là cậu đã lả người đi sau tất cả sự vùi dập cả về tinh thần lẫn thể xác ấy. Những người còn lại cũng chỉ biết im lặng trước cái gã háu đói ấy. Những tưởng Zack đã có một bữa ăn thịnh soạn thì một con dao đã ngay lập tức bay vút qua bắn nát bát súp mà chàng trai ấy đang húp soàn soạt như lợn ăn cám. Kèm theo đó là một chàng mắng mỏ từ cái gã mặt đen thui vừa chui từ dưới hầm lên đang đeo trên người cả tá binh khí
- Mày điên rồi à ! - Don hét lớn - Đó là mấy thứ đồ thiu được trộn với bột ảo giác cực độc đấy ! Mày có biết ăn cái đó vào là nguy hiểm chết người không hả ?
Bỗng nhiên Zack có một cảm nhận thật kì lạ. Có thứ gì đó đang trào dâng trong cơ thể cậu và chỉ thoắt cái là nó đã đến cuống họng để được nhận chỉ thị thoát ra khỏi cơ thể từ đại não. Cái cảm giác còn hơn cả say xe đã khiến Zack phải nôn thốc nôn tháo mọi thứ mà cậu đã nhỡ nuốt vào. Lúc ấy cậu ta mới nhận ra những thứ mình ăn vào là một mớ thức ăn ôi thiu được trộn lẫn vào với nhau như nồi cháo cám. Toàn thân chàng trai đã tự biến mình thành con lợn ấy bỗng choáng váng đến kì lạ. Cậu ngã lăn ra đất , hơi thở thoi thóp như đang cố gắng giữ lại sự sống cho cơ thể lại một lần nữa chuẩn bị gần đất xa trời này. Atlantis dùng tay bắt mạch cho Zack , đồng thời sử dụng Bright Eyes quét qua người cậu một lượt rồi nói như bác sĩ thực thụ vậy :
- May cho anh là Healing Power đã cứu cho anh một mạng đấy ! Nhưng rắc rối ở đây là toàn bộ năng lượng của anh đã mất gần hết rồi. Trong vòng 24 giờ anh không được hoạt động mạnh , nếu không sẽ vỡ mạch máu mà chết mất !
- Tuyệt ! - Ted càu nhàu - Giờ chúng ta lại phải lo cho cái thằng ăn hại này nữa sao ?
- Giờ cũng không còn cách nào nữa đâu ! - Don thở dài - Chúng ta phải rời khỏi đây nhanh thôi - Cậu vừa nói vừa trả vũ khí lại cho mọi người - Ai đó phải đỡ nó ra khỏi đây , chứ để ai đến đây nữa thì có mọc cánh cũng không thoát được khỏi đây đâu !
- Nhưng làm sao mà ông tìm được binh khí của mọi người chứ ? - Ted ngạc nhiên
- Chuyện ! - Don vênh mặt lên - Phí 30 năm cuộc đời mà không biết mới lạ đấy ! Mà chúng ta phải đi nhanh thôi , nếu không thì rắc rối to đấy ! Sheila ! Đằng ấy lôi thằng đần kia đi dùm tôi nhé !
Vậy là cuộc đào tẩu với cách thức không còn mới mẻ gì bắt đầu mà cũng kết thúc với một bàn tay thò lên đón lấy sự tự do sau những giờ phút lao tù căng thẳng. Nhửng tưởng những tia nắng ban mai sẽ đón lấy những con người vừa chui lên khỏi mặt đất tối tăm ấy , nhưng không , tất cả những gì mà họ thấy chỉ là một bầu trời đen ngòm và âm u. Xung quanh không còn là một nghĩa trang hiện đãi nữa. Tất cả chỉ còn một nghĩa địa hoang vu , sương giăng khắp chốn với những cái xác đang nằm la liệt dưới mặt đất. Không một dấu vết kiến trúc nào nơi đây mà không có nổi một đám rêu đang làm tổ cùng những con rết cứ bò lổm nhổm trên mặt đất. Những ngôi mộ nơi đây cái thì méo , cái thì sứt mẻ, thậm chí có những cái chỉ còn là cát bụi. Cái cảm giác lạnh sống lưng cứ ập đến khi những oan hồn bay lửng lơ trong không trung cứ lải nhải mãi cái khúc ca kêu gào thảm thiết như một dàn đồng ca của sự thảm họa. Có lẽ trong những thanh niên trẻ đang khao khát tìm về với tự do chỉ có hai người còn nhớ về nơi này. Một người đã biết đến nó nhờ một trò chơi điện tử mà cậu ta đã nghiến suốt mười năm qua. Kẻ còn lại đã mất cả một tiểu đoàn hơn 1000 người sau một cuộc truy kích vào cái hang ổ của tội ác này. Nhưng cả hai người ấy đều không thể giải thích nổi điều gì đã khiến mọi thứ trở nên tan hoang thế này. Hay thời gian chui trong hầm đã khiến người ta mất đi những khái niệm về thời gian ?
Đúng lúc ấy cánh cổng nghĩa địa bị đóng sập lại. Mùi sát khí càng ngày càng nồng nặc hơn với sự xuất hiện của một người con gái trong bộ chiến bào trắng xóa , đôi ủng đỏ và mái tóc huyết hận đang tung bay trong gió. Trên người toàn những món vũ khí vẫn còn hôi mùi máu tanh để phục vụ cho bà hoàng cuồng sát. Trong những tiếng sét đang đánh ngang dọc bầu trời lúc ấy là một câu nói nhẹ tựa cánh hoa hồng nhưng cũng đủ để những ai còn sống phải dè chừng
- Đi đâu mà sớm vậy Diego The Rogue ? Ngươi vẫn còn nhớ cái tên đó chứ ?
Khuôn mặt Don như tái dại đi trước những cây cung và thanh kiếm có dấu ấn hình con đại bàng của những cái xác đã bị hút cạn không còn một giọt máu. Cái cảnh tượng ấy, tiết trời này đã ăn sâu vào tâm trí của chàng trai từng một thời là đại tướng quân trên vạn người mà cũng chỉ dưới một người ở Rogue Encampment. Bấy giờ Zack mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong lúc mọi người đang ở dưới căn hầm kia, Blood Raven đã sử dụng phép dịch chuyển tức thời để đưa tất cả trở về một ngày nào đó trong khoảng những năm 1039 hoặc 1040 A.D. Nhưng để làm được điều này người ta cần một thứ rất quan trọng. Và có lẽ cứ chết dí ở đây thì không sớm cũng muộn cũng sẽ làm mồi cho ả đàn bà nham hiểm kia.
Có tiếng thở dài trong không khí như sự lặng im của biển khơi trước khi cơn bão lớn hoành hành vào cái giờ phút tang thương ấy
Cánh cổng nghĩa địa bỗng bật mở, mọi người - trừ Zack và Blood Raven - đều bị kéo ra ngoài. Ngay sau đó Zack dùng Mind Power đóng sập cánh cổng lại. Thật may là cậu ta đã dự trữ lại chút năng lượng cho những dịp như thế này. Nhưng khi còn sức dài vai rộng thì cậu cũng khó mà đấu lại với ả đàn bà đã tu luyện cả nghìn năm này. Thậm chí bản thân cậu hiện tại cũng khó mà đứng vững nữa kia. Nhưng ý đã quyết thì khó lòng có ai có thể thay đổi cái gã ngang bướng này
- Anh điên rồi sao ? - Atlantis đấm thùm thụp vào cánh cổng - Anh có biết anh đang tự đẩy mình vào chỗ chết không chứ ?
- Nghe anh này ! - Zack nói - Chắc chắn gần đây có một cánh cổng liên thông giữa không gian và thời gian. Mọi người mau tìm ra nó rồi trở về gọi sư phụ đến cứu tôi sau. Rõ chưa ?
Đám con trai đã từng chứng kiến quá nhiều sự hi sinh như thế này rồi. Vậy là họ kìm nén đau thương đưa Sheila và Atlantis đi để yên lòng người con trai đang ngàn cân treo sợi tóc. Trong khi cô em gái vẫn đang khóc không thôi thì cô chị cả lại sững sờ trước một bóng hình nào đó cũng với đôi môi nhợt nhạt và hai từ giản dị cuối cùng cô nghe được từ chàng trai ấy
Bảo trọng !!
CHAPTER 13 : BACK TO THE PRESENT
Zack giật mình trở lại với thực tại khi bàn tay lạnh ngắt kia rút ra khỏi trái tim yếu bóng vía vừa có một chuyến đi thực địa khủng khiếp. Lúc ấy cậu mới nhìn ả đàn bà đáng sợ trước mặt mình với một con mắt hoàn toàn khác. Phụ nữ thật đúng là biểu tượng của tình yêu. Họ làm mọi việc theo sự mách bảo của lí trí và trái tim nhiều hơn là khối óc so với nam giới. Ấy cũng chính là điểm mạnh nhưng cũng là gót chân Asin đối với nửa còn lại của cả thế giới. Trước mặt chàng trai đang bị chói vào cây thánh giá kia , ấy không còn là một nữ sát thủ điên loạn bị ghẻ lạnh nữa. Đó chỉ là một người phụ nữ đang run rẩy sử dụng cái lốt tàn bạo để trốn chạy tình yêu mà thôi. Nhưng làm thế nào để người con gái đã nhiều năm bị mờ mắt bởi sự báo thù có thể hiểu được những điều ấy đây ?
- Bà đúng là điên thật rồi Ravena ạ ! - Zack thở dài - Chẳng lẽ bà cứ mãi dong duổi cái mục đích báo thù một người đàn ông nay đã vĩnh viễn trở về cát bụi sao ?
- Đúng ! - Blood Raven nói không chút do dự - Nhưng chả phải linh hồn của hắn vẫn đang sống trong thằng nhóc 17 tuổi mới bước vào đời này sao ? Ta muốn hắn phải cảm nhận được nỗi đau của chính thằng bé này. Cả con đàn bà khốn nạn kia nữa , cả hai người các người cứ chuẩn bị nếm mùi đau khổ đi ! Mỗi ngày các người sẽ phải nếm từng chút một như những tháng ngày đớn đau mà ta đã phải chịu hơn một ngàn năm qua. Và thậm chí có là Thượng Đế cũng không ngăn nổi ta đâu !
- Đừng tự dối lòng nữa - Sheila nói - Chả phải tất cả những việc bà làm là mong muốn người đàn ông đó phải quì xuống cầu xin bà quay lại sao ? Hơn nữa , nếu đêm ấy bà chịu chiến đấu đến cùng thì chuyện này có xảy ra không ?
- Còn ngươi thì sao - Blood Raven cười khẩy , để lộ hai cái răng nanh quen thuộc của một người con gái mà Zack từng biết - Để ta đoán nhé ! Ngươi cũng đã từng lâm vào hoàn cảnh của ta phải không ? Đôi mắt vẫn còn sưng húp của ngươi đã tố cáo ngươi rồi kìa cô bé.
Sheila đã phải câm lặng trước lời buộc tội đanh thép ấy. Còn Zack cũng bắt đầu hiểu thêm về người con gái đeo trên mình lớp gai cá tính kia. Có lẽ Sheila cũng cảm nhận phần nào sự đồng điệu với người đàn bà bất hạnh trước mặt mình. Trong khi ấy Atlantis ngay lập tức lên tiếng để giúp đỡ chị gái mình :
- Tình yêu phải được xây dựng trên cơ sở của sự tự nguyện - Cái giọng hồn nhiên chanh chua của cô bé cất lên như tiếng chim họa mi hót trong mưa vậy - Bà làm như vậy thì có thể thay đổi được điều gì không ? Mà cho dù bà có trả thù được thì ai sẽ chia sẻ niềm vui với bà , hay lúc ấy thế giới chỉ còn lại một người phụ nữ đang chìm trong bể máu phát điên vì sự cô đơn ?
- Con bé nhìn tưởng hồn nhiên vậy mà cũng chẳng trong sáng lắm nhỉ ? - Blood Raven đáp lại không chút nao núng - Cái câu câu giỏ nhà nào quai nhà nấy quả thật không sai chút nào - Mụ vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán Zack rồi bỏ ra ngoài - Mong là ngươi không vấp vào vết xe đổ của cha ngươi !
Trước khi cánh cổng hầm ngục bị đóng sập lại, Zack loáng thoáng nhận ra một ánh mắt hiền dịu quen thuộc, tuy không rõ ráng nhưng cũng đủ để làm sống lại một niềm hi vọng vừa mới tắc thở trong chàng trai trẻ ấy. Đúng lúc ấy, toàn thân Zack bắt đầu nóng bừng lên như một người sốt cao hơn 40 độ. Một sự dày vò thể xác đúng với những gì mà ả sát thủ ấy đã hứa bắt đầu với một cơn đau đầu dữ dội. Gương mặt của cậu đỏ lên gay gắt cùng những giọt mồ hôi cứ theo gò má chảy xuống sàn nhà. Mọi người thấy vậy liền tìm cách gỡ dây trói để giúp cậu, nhưng họ càng cố , sợi dây trói lại càng thít chặt hơn. Cái cảm giác như bị muôn ngàn mũi kim cắm vào đầu ấy cứ bủa vây lấy Zack như một sự tra tấn còn kinh hãi hơn cả roi vọt trong suốt vài tiếng đồng hồ. Cho đến khi trên trán cậu là một bông hoa hồng đỏ - biểu tượng vĩnh cửu của tình yêu - giống như một di chứng để lại trên vầng trán của cái thế thân khốn khổ mong muốn được giải thoát này. Nhưng ấy mới chỉ là bắt đầu cửa sự hành hạ dã man cả về tinh thần lẫn thể xác kia. Toàn thân Zack lai một lần nữa cảm nhận cái cảm giác giằng xé trong nội tại mà thằng anh trai không cùng mẹ mà hình như có cùng cha gây ra cho cậu một vài tháng trước. Có lẽ chưa bao giờ cái cảm giác gần đất xa trời lại đến gần với cái gã mang hai dòng máu kia đến thế. Nhưng khi cậu chuẩn bị buông xuôi trước sự tàn bạo của thứ tà thuật kia thì một lần nữa tình đồng đội lại một lần nữa vực dậy cả một con người . Một con dao lam nhẹ nhàng cắt đứt sợi dây thần kì đang cuốn chặt lấy tay cậu rồi cởi trói cho những người khác một cách thật thuần thục như đã từng trải qua những khổ ải này. Chẳng lẽ ....
- Làm.. sao ... mày .... - Zack thở hổn hển. Cái hình bông hoa hồng vẫn đang nóng rực lên trên trán cậu
- Thấy bộ hài cốt có hình bông hoa hồng trên trán và những vết sẹo sâu đến tận xương kia không ? - Don nhìn nó với ánh mắt đau đớn - Đó là tao ở rất nhiều kiếp về trước đấy ! Cứ ngồi nghỉ một lúc đi, mày sẽ cần đến sức mà bò ra khỏi đây chỉ trong một lúc nữa thôi, tao hứa đấy !
Nhìn bộ hài cốt đã phải chịu đau đớn cho đến khi trút những hơi thở cuối cùng mà vẫn còn thống khổ kia, Zack như nhìn thấy một bóng hình khác cũng sắp nhập hội với bộ hài cốt đơn lẻ ấy. Nhưng trong đầu cậu vẫn luôn tự hỏi điều gì đã khiến Don có thể nhớ được những cảm giác đau đớn ấy kia ? Để rồi cậu hiểu điều gì đã khiến cậu thiếu hiểu biết hơn những đồng đội của mình. Họ đều đã phải trải qua những năm tháng cận kề với tử thần để có thể đứng giữa đời như ngày hôm nay, hay chí ít thì cũng đã biết phải né những viên đạn của thần số phận như thế nào. Đời vẫn còn nhiều điều mà chàng trai trẻ ấy vẫn chưa khám phá hết. Đây mới chỉ là mọt trong số những cái tát đầu đời mà bất cứ ai cũng phải nhận. Chỉ có điều con người ta có thể đứng dậy sau cái tát ấy mà né nó một lần nữa không mà thôi. Còn đối với một người đã cưỡi trên lưng hổ , Zack không những phải né được cái tát ấy mà còn phải đánh gãy quai hàm của kẻ đã giáng cho cậu cái bài học để đời này.
Thế rồi Zack quay trở lại nhìn Don đang loay hoay làm cái gì đó ở góc tường. Cậu ta nhanh chóng gỡ mấy cục gạch đã bị xâm thực nặng ra chỉ với đôi tay khéo léo của mình , để lộ ra một đường hầm đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi , thậm chí nhiều đoạn đã bị vùi lấp không còn nhìn rõ đường nữa. Nhưng chuyện này không thể làm khó được cái gã nhỏ người lúc nào cũng luôn chân luôn tay ấy. Cậu lấy tay bóc một miếng lát sàn rồi lấy ra một cái thìa vẫn còn dính nguyên đất và xác mấy con giun bị xẻ ra làm đôi. Đúng thật là không có việc gì mà con người ta không thể làm được khi đã có quyết tâm. Zack đã từng đọc rất nhiều về những vụ vượt ngục chỉ với một cái thìa , nhưng quả thật việc đào từ một chỗ dưới mặt đất hơn 2000m lên mặt đất thì quả thật là đáng khâm phục. Nhưng khi Don vừa chuẩn bị đặt người xuống cái đường hầm ấy thì có tiếng bước chân càng ngày càng tiến lại gần phòng giam. Trong khi mọi người vẫn đang cuống cuồng chưa biết làm thế nào thì cậu ta vẫn bình thản áp tai xuống đất , rồi ném về phía Ted một miếng gạch vỡ :
- Ông ra đứng cạnh cửa đi - Don nói chắc nịch - Khi nào cửa mở ông cứ nện thẳng tay càng nhanh càng tốt vào đầu tên cương thi này cho tôi. Nhớ là phải bịt mõm nó trước khi nó kịp kêu lên đấy !
Tuy không hiểu gì nhưng với bản chất của kẻ ít dùng lời nói, Ted đành làm theo những chỉ thị khó hiểu ấy. Mọi chuyện theo đúng như kịch bản của anh chàng có một số khả năng của loài chó ấy. Ted nhẹ nhàng hạ gục tên cương thi mang thức ăn vào cho họ mà thậm chí vẫn còn có thể giữ cho cái khay thức ăn không rơi xuống đất. Mấy gã này quả thật đúng là dân nhà nghề , chỉ cần có tấc sắc trong tay thì cái gì cũng làm được. Ngay sau đấy , Ted nhanh chóng kiếm một chỗ để phi tang cái xác kia đi. Trong khi ấy , những cái bụng đang cồn lên vì đói lại càng bị cuốn hút bởi mùi thức ăn mà tên cương thi kia mang tới. Mọi người đều đã đói cồn cào sau một đêm dài mệt mỏi , nhưng không ai muốn lao vào mà ăn như một con sói bị bỏ đói lâu ngày. Vậy là Kevin đành phải lên tiếng
- Có ai ở đây muốn " chôn " nốt cái khay thức ăn kia không ?
Nhưng Kevin còn chưa dứt câu thì Zack đã bắt đầu bữa tiệc không đợi những người khác. Hẳn là cậu đã lả người đi sau tất cả sự vùi dập cả về tinh thần lẫn thể xác ấy. Những người còn lại cũng chỉ biết im lặng trước cái gã háu đói ấy. Những tưởng Zack đã có một bữa ăn thịnh soạn thì một con dao đã ngay lập tức bay vút qua bắn nát bát súp mà chàng trai ấy đang húp soàn soạt như lợn ăn cám. Kèm theo đó là một chàng mắng mỏ từ cái gã mặt đen thui vừa chui từ dưới hầm lên đang đeo trên người cả tá binh khí
- Mày điên rồi à ! - Don hét lớn - Đó là mấy thứ đồ thiu được trộn với bột ảo giác cực độc đấy ! Mày có biết ăn cái đó vào là nguy hiểm chết người không hả ?
Bỗng nhiên Zack có một cảm nhận thật kì lạ. Có thứ gì đó đang trào dâng trong cơ thể cậu và chỉ thoắt cái là nó đã đến cuống họng để được nhận chỉ thị thoát ra khỏi cơ thể từ đại não. Cái cảm giác còn hơn cả say xe đã khiến Zack phải nôn thốc nôn tháo mọi thứ mà cậu đã nhỡ nuốt vào. Lúc ấy cậu ta mới nhận ra những thứ mình ăn vào là một mớ thức ăn ôi thiu được trộn lẫn vào với nhau như nồi cháo cám. Toàn thân chàng trai đã tự biến mình thành con lợn ấy bỗng choáng váng đến kì lạ. Cậu ngã lăn ra đất , hơi thở thoi thóp như đang cố gắng giữ lại sự sống cho cơ thể lại một lần nữa chuẩn bị gần đất xa trời này. Atlantis dùng tay bắt mạch cho Zack , đồng thời sử dụng Bright Eyes quét qua người cậu một lượt rồi nói như bác sĩ thực thụ vậy :
- May cho anh là Healing Power đã cứu cho anh một mạng đấy ! Nhưng rắc rối ở đây là toàn bộ năng lượng của anh đã mất gần hết rồi. Trong vòng 24 giờ anh không được hoạt động mạnh , nếu không sẽ vỡ mạch máu mà chết mất !
- Tuyệt ! - Ted càu nhàu - Giờ chúng ta lại phải lo cho cái thằng ăn hại này nữa sao ?
- Giờ cũng không còn cách nào nữa đâu ! - Don thở dài - Chúng ta phải rời khỏi đây nhanh thôi - Cậu vừa nói vừa trả vũ khí lại cho mọi người - Ai đó phải đỡ nó ra khỏi đây , chứ để ai đến đây nữa thì có mọc cánh cũng không thoát được khỏi đây đâu !
- Nhưng làm sao mà ông tìm được binh khí của mọi người chứ ? - Ted ngạc nhiên
- Chuyện ! - Don vênh mặt lên - Phí 30 năm cuộc đời mà không biết mới lạ đấy ! Mà chúng ta phải đi nhanh thôi , nếu không thì rắc rối to đấy ! Sheila ! Đằng ấy lôi thằng đần kia đi dùm tôi nhé !
Vậy là cuộc đào tẩu với cách thức không còn mới mẻ gì bắt đầu mà cũng kết thúc với một bàn tay thò lên đón lấy sự tự do sau những giờ phút lao tù căng thẳng. Nhửng tưởng những tia nắng ban mai sẽ đón lấy những con người vừa chui lên khỏi mặt đất tối tăm ấy , nhưng không , tất cả những gì mà họ thấy chỉ là một bầu trời đen ngòm và âm u. Xung quanh không còn là một nghĩa trang hiện đãi nữa. Tất cả chỉ còn một nghĩa địa hoang vu , sương giăng khắp chốn với những cái xác đang nằm la liệt dưới mặt đất. Không một dấu vết kiến trúc nào nơi đây mà không có nổi một đám rêu đang làm tổ cùng những con rết cứ bò lổm nhổm trên mặt đất. Những ngôi mộ nơi đây cái thì méo , cái thì sứt mẻ, thậm chí có những cái chỉ còn là cát bụi. Cái cảm giác lạnh sống lưng cứ ập đến khi những oan hồn bay lửng lơ trong không trung cứ lải nhải mãi cái khúc ca kêu gào thảm thiết như một dàn đồng ca của sự thảm họa. Có lẽ trong những thanh niên trẻ đang khao khát tìm về với tự do chỉ có hai người còn nhớ về nơi này. Một người đã biết đến nó nhờ một trò chơi điện tử mà cậu ta đã nghiến suốt mười năm qua. Kẻ còn lại đã mất cả một tiểu đoàn hơn 1000 người sau một cuộc truy kích vào cái hang ổ của tội ác này. Nhưng cả hai người ấy đều không thể giải thích nổi điều gì đã khiến mọi thứ trở nên tan hoang thế này. Hay thời gian chui trong hầm đã khiến người ta mất đi những khái niệm về thời gian ?
Đúng lúc ấy cánh cổng nghĩa địa bị đóng sập lại. Mùi sát khí càng ngày càng nồng nặc hơn với sự xuất hiện của một người con gái trong bộ chiến bào trắng xóa , đôi ủng đỏ và mái tóc huyết hận đang tung bay trong gió. Trên người toàn những món vũ khí vẫn còn hôi mùi máu tanh để phục vụ cho bà hoàng cuồng sát. Trong những tiếng sét đang đánh ngang dọc bầu trời lúc ấy là một câu nói nhẹ tựa cánh hoa hồng nhưng cũng đủ để những ai còn sống phải dè chừng
- Đi đâu mà sớm vậy Diego The Rogue ? Ngươi vẫn còn nhớ cái tên đó chứ ?
Khuôn mặt Don như tái dại đi trước những cây cung và thanh kiếm có dấu ấn hình con đại bàng của những cái xác đã bị hút cạn không còn một giọt máu. Cái cảnh tượng ấy, tiết trời này đã ăn sâu vào tâm trí của chàng trai từng một thời là đại tướng quân trên vạn người mà cũng chỉ dưới một người ở Rogue Encampment. Bấy giờ Zack mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong lúc mọi người đang ở dưới căn hầm kia, Blood Raven đã sử dụng phép dịch chuyển tức thời để đưa tất cả trở về một ngày nào đó trong khoảng những năm 1039 hoặc 1040 A.D. Nhưng để làm được điều này người ta cần một thứ rất quan trọng. Và có lẽ cứ chết dí ở đây thì không sớm cũng muộn cũng sẽ làm mồi cho ả đàn bà nham hiểm kia.
Có tiếng thở dài trong không khí như sự lặng im của biển khơi trước khi cơn bão lớn hoành hành vào cái giờ phút tang thương ấy
Cánh cổng nghĩa địa bỗng bật mở, mọi người - trừ Zack và Blood Raven - đều bị kéo ra ngoài. Ngay sau đó Zack dùng Mind Power đóng sập cánh cổng lại. Thật may là cậu ta đã dự trữ lại chút năng lượng cho những dịp như thế này. Nhưng khi còn sức dài vai rộng thì cậu cũng khó mà đấu lại với ả đàn bà đã tu luyện cả nghìn năm này. Thậm chí bản thân cậu hiện tại cũng khó mà đứng vững nữa kia. Nhưng ý đã quyết thì khó lòng có ai có thể thay đổi cái gã ngang bướng này
- Anh điên rồi sao ? - Atlantis đấm thùm thụp vào cánh cổng - Anh có biết anh đang tự đẩy mình vào chỗ chết không chứ ?
- Nghe anh này ! - Zack nói - Chắc chắn gần đây có một cánh cổng liên thông giữa không gian và thời gian. Mọi người mau tìm ra nó rồi trở về gọi sư phụ đến cứu tôi sau. Rõ chưa ?
Đám con trai đã từng chứng kiến quá nhiều sự hi sinh như thế này rồi. Vậy là họ kìm nén đau thương đưa Sheila và Atlantis đi để yên lòng người con trai đang ngàn cân treo sợi tóc. Trong khi cô em gái vẫn đang khóc không thôi thì cô chị cả lại sững sờ trước một bóng hình nào đó cũng với đôi môi nhợt nhạt và hai từ giản dị cuối cùng cô nghe được từ chàng trai ấy
Bảo trọng !!